Nhiều người đã mất đi người thân và họ vẫn chưa biết gì về Đấng Christ.
Một vài người lý luận rằng những người trên Thiên Đàng sẽ không biết đến Địa Ngục. Nhưng nói vậy nghĩa là niềm vui của Thiên Đàng đang phụ thuộc vào sự thiếu hiểu biết, và không có chỗ nào trong Kinh Thánh dạy như vậy.
Vậy, làm sao chúng ta có thể vui hưởng Thiên Đàng, nếm trải hạnh phúc và bình an trong khi chúng ta biết hoặc ít nhất tin rằng có thể một người thân yêu nào đó của chúng ta đang ở Địa Ngục?
J. I. Packer đã trả lời câu hỏi này khá phức tạp nhưng đúng với Kinh Thánh:
Đức Chúa Cha (hiện đang kêu nài nhân loại tiếp nhận sự hòa giải mà sự chết của Đấng Christ đã bảo đảm cho tất cả mọi người) và Đức Chúa Con (Quan Án đã được lập lên cho chúng ta, Đấng đã khóc thương thành Giê-ru-sa-lem) sẽ nổi cơn thịnh nộ và thực thi công lý chống lại loài người nổi loạn trong ngày phán xét cuối cùng. Sự công chính thánh khiết của Đức Chúa Trời sẽ nhờ đó được tỏ bày; Đức Chúa Trời sẽ tiến hành mọi sự cách phải lẽ, cuối cùng Ngài sẽ tự biện minh cho mình trước mọi kẻ chống lại Ngài. (Đọc Ma-thi. 25; Giăng 5:22-29; Rô. 2:5-16, 12:19; II Tê. 1:7-9; Khải. 18:1-19:3, 20:11-35, bạn sẽ thấy rõ điều đó).
Đức Chúa Trời sẽ phán xét công minh, và hết thảy các thiên sứ, các thánh đồ và các vị tử đạo sẽ ngợi khen Ngài về sự phán xét này. Cho nên, có vẻ như chúng ta không thể tránh khỏi việc sẽ cùng với họ nghe sự phán xét dành cho những kẻ phản loạn – là những người chúng ta quen biết và yêu mến.
Trên Thiên Đàng, chúng ta sẽ có nhãn quan mới và tốt hơn rất nhiều. Chúng ta sẽ hoàn toàn đồng ý với phán quyết của Đức Chúa Trời cho kẻ ác. Các vị tử đạo trên Thiên Đàng kêu cầu Đức Chúa Trời phán xét những kẻ gian ác trên đất (Khải Huyền 6:9-11). Khi Đức Chúa Trời phán xét thành Ba-by-lôn gian ác, những người trên Thiên Đàng được bảo rằng: “Hỡi trời, hãy vui mừng vì nó! Các thánh đồ, các sứ đồ, các nhà tiên tri cũng hãy vui mừng đi! Vì Đức Chúa Trời đã kết án nó theo cách nó đã đối xử với các ngươi”. (Khải Huyền 18:20).
Chúng ta sẽ không bao giờ nghi ngờ công lý của Đức Chúa Trời, tự hỏi sao Ngài có thể để người tốt xuống Địa Ngục. Nhưng thay vào đó, chúng ta sẽ choáng ngợp với ân điển của Ngài, kinh ngạc trước mọi điều Ngài đã làm để mang những kẻ xấu lên Thiên Đàng. (Chúng ta sẽ không còn lầm tưởng những người sa ngã chưa tin Đấng Christ là những người thiện lành nữa).
Địa Ngục tự nó có thể trở thành tấm phông nền đen cho vinh quang rực rỡ và ân điển không dò lường được của Đức Chúa Trời.
Jonathan Edwards cũng từng nói về điều này: “Nên khi các thánh đồ trong vinh quang nhìn thấy những kẻ bị đoán phạt chịu thống khổ, họ sẽ càng ý thức được họ được phước biết bao, có một sự khác biệt vô cùng lớn”.
Ông nói thêm: “Họ sẽ thấy những đau khổ cùng cực của những kẻ bị đoán phạt và biết mình cũng đáng chịu đau khổ dường ấy, nhưng giờ đây họ ở nơi khác xa so với những kẻ bị đoán phạt kia đó là bởi ân điển tối cao, chứ không bởi điều gì khác”.
Trên Thiên Đàng, chúng ta sẽ thấy rõ rằng Đức Chúa Trời đã bày tỏ chính Ngài cho mỗi người và đã trao cơ hội cho mỗi lòng hoặc mỗi lương tâm để tìm biết và đáp ứng với Ngài (Rô-ma 1:18- 2:16). Những người đã được nghe Phúc Âm có cơ hội để đáp ứng với Đấng Christ tốt hơn (Rô-ma 10:13-17), nhưng với những kẻ vô tín, thì khi họ phạm tội, họ đã khước từ Đức Chúa Trời và sự giải bày chính mình Ngài qua các tạo vật, lương tâm hoặc phúc âm.
Chúng ta thảy đều xứng đáng với Địa Ngục. Không một ai xứng đáng với Thiên Đàng cả. Nhưng Chúa Jêsus đã tiến đến thập tự giá để cung ứng sự cứu rỗi cho tất cả mọi người (I Giăng 2:2). Đức Chúa Trời là Đấng tể trị tối thượng và Ngài không muốn một người nào chết mất (I Ti-mô-thê 2:3-4; II Phi-e-rơ 3:9). Dầu vậy, nhiều người sẽ chết vì sự vô tín của họ (Ma-thi-ơ 7:13).
Chúng ta sẽ được ở mãi trong sự thánh khiết và công lý của Đức Chúa Trời. Chúng ta sẽ ngợi khen Ngài vì sự tốt lành và ân điển của Ngài. Đức Chúa Trời sẽ là nguồn vui của chúng ta. Bóng đen bé nhỏ xa xăm kia của Địa Ngục sẽ không ngăn được sự vĩ đại của Đức Chúa Trời hay niềm vui của chúng ta ở trong Ngài. (Như tôi đã chia sẻ trong video, tất cả những điều này sẽ thúc giục chúng ta chia sẻ phúc âm của Đấng Christ cho gia đình, bạn bè, người lân cận và toàn thế giới).
Tôi biết điều này là tàn nhẫn, nhưng tôi vẫn sẽ nói ra: xét về phương diện nào đó, sẽ không có người thân yêu nào của chúng ta ở Địa Ngục cả – hoặc nếu có thì họ cũng chỉ là một vài người mà chúng ta đã từng yêu. Tình yêu của chúng ta dành cho những người trên Thiên Đàng sẽ liên hệ trực tiếp với Đức Chúa Trời, đối tượng chính yếu của tình yêu chúng ta. Chúng ta sẽ thấy Ngài trong họ. Chúng ta sẽ không yêu những người trong Địa Ngục vì khi chúng ta biết Chúa Jêsus, chúng ta sẽ chỉ yêu và muốn yêu bất cứ ai và bất cứ điều gì đẹp lòng, tôn vinh và phản ánh chính Ngài.
Điều chúng ta yêu nơi những người đã khuất mà chưa tin nhận Đấng Christ đó là vẻ đẹp của Đức Chúa Trời từng ở trong họ. Khi Chúa vĩnh viễn xa rời họ, họ sẽ không còn mang hình ảnh của Ngài và không còn phản ánh vẻ đẹp của Ngài nữa. Dù vẫn là con người đó, nhưng không có Chúa, họ sẽ mất hết những đức tính mà chúng ta từng yêu. Vậy nên, nghịch lý thay, về một phương diện nào đó, họ sẽ không phải là người chúng ta yêu nữa.
Tôi không thể trưng dẫn Kinh Thánh cho mọi điều vừa nêu trên, nhưng tôi xét thấy đó là đúng, dù ý tưởng đó quả thật kinh khiếp.
Không chỉ trên Thiên Đàng mà ngay cả khi chúng ta còn ở đây trên đất này, Đức Chúa Trời của chúng ta là “Cha nhân từ và Đức Chúa Trời của mọi niềm an ủi” (II Cô-rinh-tô 1:3). Bất kỳ đau buồn nào ập đến với chúng ta rồi đây sẽ biến mất trên Đất Mới như bóng tối sẽ biến mất khi ánh sáng ló dạng vậy. “Ngài sẽ lau ráo nước mắt trên mắt họ. Sẽ không có tang chế, than khóc, hoặc đau đớn nữa” (Khải Huyền 21:4).
Điều này có thể sẽ giúp ích cho những người đã mất đi người thân mà dường như họ vẫn chưa tin Đấng Christ, và nhiều khi tôi cũng đã tự trấn an mình bằng điều này: Chúng ta phải nhận ra rằng chúng ta không biết điều gì xảy ra bên trong một người trước khi họ chết cả. Chúng ta không biết liệu Thánh Linh của Đức Chúa Trời có làm công tác của ân điển trong lòng và đời sống của một người nào đó vào giây phút cuối cùng đó không. Có thể họ đã nhận thức được mình chỉ còn vài giờ, phút, và thậm chí chỉ vài giây trước khi chết và đã kêu cầu Chúa cứu mình.
Kẻ trộm trên thập tự giá đã chứng minh “việc tiếp nhận Chúa vào giờ phút sinh tử” chắc chắn có thể xảy ra. Và nếu một người không nói được, hay quá yếu để đáp ứng lại, thì những người xung quanh sẽ không biết được liệu họ đã tiếp nhận Chúa chưa. Có thể chúng ta sẽ ngạc nhiên và mừng rỡ khi một ngày nào đó được gặp lại họ trong sự hiện đến của Đấng Christ.
Những chia sẻ trên đây không được dùng để trấn an bản thân hay tự nhủ cách sai trật về những người thân vẫn còn sống nhưng chưa tin Chúa của chúng ta rằng: “Vậy tôi có chia sẻ phúc âm cho họ hay không cũng không thực sự quan trọng lắm, vì Chúa có thể làm phép lạ chóng vánh cho họ trước khi chết mà”. Tất nhiên không nên như vậy – chúng ta nên làm mọi thứ có thể để đem chân lý đến với họ. Nhưng khi ai đó qua đời, tôi nghĩ sẽ phù hợp hơn nếu chúng ta nói: “Tôi không biết. Có thể họ đã đặt đức tin nơi Đấng Christ rồi, nếu thật vậy thì một ngày nào đó tôi sẽ lại được thấy họ trong Vương Quốc Đức Chúa Trời”.
Chúng ta có thể hoàn toàn chắc chắn rằng: Địa Ngục sẽ không có quyền gì trên Thiên Đàng; sẽ không có nỗi thống khổ nào nơi Địa Ngục bác bỏ được một niềm vui nào trên Thiên Đàng cả.
Và điều chúng ta có thể làm bây giờ với những người thân yêu là không ngừng bằng mọi cách bày tỏ Đức Chúa Trời cho họ. Đừng chỉ buồn thảm vì sao họ không tin Chúa trong khi chúng ta không làm gì cả. Chúa đặt để họ bên bạn là có lý do.
HỘI THÁNH TIN LÀNH MÙA GẶT
Bài: Randy Alcorn; dịch: Tiểu Nguyên (Oneway)
(Nguồn: churchleaders.com)