Ngày nay, chúng ta thường nhắc đến sự thờ phượng như là một hành động tôn vinh, ca ngợi Chúa khi ở trong các buổi nhóm, buổi lễ Chúa Nhật, hay khi chúng ta học lời Chúa và qua những lời ca tiếng hát trên những bản nhạc thánh ca. Tuy nhiên, chúng ta hãy thử nhìn lại một chút và xem xét về định nghĩa hai chữ “thờ phượng” lần đầu tiên được nhắc tới trong Kinh Thánh là gì.
Qua đến ngày thứ ba, Áp-ra-ham nhướng mắt lên thấy nơi đó ở lối đằng xa, thì nói cùng hai kẻ đầy-tớ rằng: Hãy ở lại đây với con lừa; ta cùng đứa trẻ sẽ đi đến chốn kia đặng thờ-phượng, rồi sẽ trở lại với hai ngươi.
Sáng Thế Ký 22:4-5 VIE1925
Áp-ra-ham không chỉ biết đến là một tổ phụ của đức tin, mà ông còn được biết tới như là một tấm gương của sự thờ phượng, thông qua chính câu chuyện ông dâng con trai duy nhất của mình làm của lễ thiêu cho Đức Chúa Trời. Ông đã chờ đợi đứa con này 25 năm kể từ khi nhận được lời phán hứa của Chúa, Y-sác chính xác là một báu vật quý giá nhất được ban tặng của cuộc đời Áp-ra-ham. Vậy mà giờ đây ông được ban sắc lệnh phải chính tay giết con trai mình đem dâng lên cho Chúa, quả thật là một của lễ đau thương, nhưng Áp-ra-ham vẫn quyết định lên núi thờ phượng với sự vâng phục và làm theo lời.
Áp-ra-ham trước khi dâng Y-sác làm của lễ thiêu, ông đã luôn là một người sống bởi đức tin, và vâng phục theo mọi sự chỉ dẫn của Đức Chúa Trời. Chúa bảo ông đến xứ nào, ông tới xứ đó. Chúa nói ông làm điều gì, ông đều làm theo. Thậm chí, Áp-ra-ham còn là nhân vật duy nhất được Đức Chúa Trời kể là “người bạn của Ngài” (Gia-cơ 22:3). Nhìn vào đời sống thờ phượng của nhân vật này, chúng ta không chỉ đơn thuần thấy sự thờ cúng, dâng vật lễ, hay thì những giờ cầu nguyện tương giao, mà nó là cả một quá trình bước đi bao gồm rất nhiều hành động, tình cảm, suy nghĩ, tâm tư qua các giai đoạn thăng trầm của một cuộc đời. Sự đáp ứng của Áp-ra-ham dành cho Đức Chúa Trời không có gì hơn ngoài một tấm lòng chân thật cùng một thái độ tôn kính, tâm thần vâng phục trong đời sống hàng ngày, ngay cả khi sự vâng phục ấy có phải đánh đổi bằng những đau thương đến tàn nhẫn. Thưa anh chị em yêu dấu, nhờ vào tấm gương của Áp-ra-ham, mà chúng ta biết được sự thờ phượng như thế nào là đáng trọng trước mặt Đức Chúa Trời. Nó không nằm ở chỗ chúng ta một tuần tham gia sinh hoạt nhóm mấy lần, hay đi thờ phượng Chúa Nhật có đều đặn hay không, cầu nguyện một ngày bao nhiêu tiếng, dâng hiến bao nhiêu tiền, bao nhiêu của cải, tiêu tốn bao nhiêu thời gian và công sức để phục vụ cho Chúa. Sự thờ phượng phải lẽ đẹp lòng Đức Chúa Trời ấy là sự thờ phượng xuất phát từ tấm lòng chân thật bề trong, sự tôn trọng và kính sợ Chúa thật tâm từ sâu bên trong, chứ không phải những gì thuộc về hình thức, môi miệng và các điều lệ mà con người đặt ra (Ê-sai 29:13).
Ngày hôm nay, một lần nữa Chúa lại nhắc nhở chúng ta về điều răn thứ nhất: Hãy hết lòng, hết linh hồn, hết tâm trí mà kính mến Chúa là Đức Chúa Trời của chúng ta (Ma-thi-ơ 22:37). Vậy nên hỡi anh chị em, hãy tra xét tấm lòng của chúng ta trước mặt Chúa và học theo gương của Áp-ra-ham, hầu cho anh chị em được ngay thẳng, trọn vẹn trước mặt Đức Chúa Trời không chút hổ thẹn. Hãy biến hoá tâm trí của mình theo lời Chúa, theo sự bày tỏ của Ngài được chép trong Kinh Thánh, và khao khát thờ phượng đẹp lòng Ngài bằng đời sống thuận phục của chính anh chị em.
Nguyện xin Đức Chúa Trời ban phước cho anh chị em. A-men!
HỘI THÁNH TIN LÀNH MÙA GẶT